Ngày xửa ngày xưa, có một chú Mèo con rất lười biếng, Mèo con suốt ngày chì biết ăn, ngủ rồi rong chơi. Bố mẹ của Mèo con là những tay săn chuột rất giỏi nên Mèo con nghĩ:
- “Lúc lớn lên, mình cũng sẽ giống như bố mẹ thôi. Bắt chuột là nghề của dòng họ, mình cần chi phải học”.
Thế nhưng, đến khi bố mẹ mất đi, Mèo con không tự mình vồ bắt được một chú chuột nào, Mèo con hối hận nghĩ:
- “Giá mà ngày còn bé, mình chịu học hành, tập tành bắt chuôt thì giờ này đâu đến nỗi đó meo.”.
Mèo con tha thẩn đi khắp nhà, khắp vườn than thở: “Đói meo...đói meo...”. Đến khi mệt quá, Mèo con chỉ còn kêu: “Meo...meo...” để nhắc nhau phải siêng năng học hành, luyện tập.
Phan Thị Thảo Quyên